Mon Jun 25, 2012 8:33 pm
Năm
đó, chúng tôi sống trong một ngôi nhà cũ kỹ và sơ sài. Tôi có hai anh
trai, hai em gái và một em trai. Trước Tết, cả ba chị em gái chúng tôi
đã quấy mẹ hàng tuần, xin được mua quà là búp bê. Sáng mùng một Tết, ba
chị em gái chạy vào phòng mẹ rất sớm:
- Chúc mừng năm mới! - Mẹ nói nhẹ nhàng để tránh đứa em bé đang ngủ phải tỉnh dậy.
- Chúc mừng năm mới! - Chúng tôi trèo lên giường mẹ. Mẹ bảo:
- Mẹ biết các con thích búp bê, và mẹ không có loại búp bê các con thích, nhưng mẹ làm cho các con mấy con búp bê đây.
Chúng
tôi nín thở ngồi nhìn mẹ xuống giường, đi ra phía tủ và lấy một cái
hộp. Mẹ lôi mấy thứ gì đó từ trong hộp ra. Lúc đầu, tôi không thể nhận
ra nó là cái gì, trừ việc nó mặc một cái váy kẻ đỏ và trắng, lại đội mũ
nữa. Mặt nó màu nâu, mắt là hai cái khuy và cái miệng cười được vẽ bằng
mực viết.
Hai đứa em tôi im lặng khi tôi kéo váy của con búp bê lên
và phát hiện ra nó toàn là khoai tây. Tất nhiên, nó khá xấu, nhưng tôi
biết mẹ đã phải cố gắng đến đâu để làm nó. Tôi không thật sự yêu búp bê
đó lắm, nhưng tôi thấy rất yêu mẹ.
Hai đứa em tôi vẫn còn nhỏ, chỉ 3
và 5 tuổi, thì cứ ngạc nhiên. Một đứa chạm tay vào mắt con búp bê, thế
là cái mắt đã rơi ra. Chúng thi nhau hỏi:
- Nó là cái gì thế mẹ?
- Làm sao mẹ đính khuy thành mắt nó được?
- Mẹ xin lỗi - Mẹ bắt đầu khóc và cố đính cái khuy lại chỗ cũ.
- Ơ mẹ không thích nó à?- Em gái bé của tôi hỏi.
Mẹ lau nước mắt và nói:
-
Giá như chúng là búp bê thật… Chúng tôi ôm mấy con búp bê ấy về phòng
và đặt chúng lên giường. Nhưng không may, chưa kịp hết Tết thì bọn búp
bê khoai tây ấy đã có vấn đề.
- Mẹ ơi! Có cái gì đó mọc lên ở mặt con búp bê của con. .
- Mẹ ơi! Con búp bê của con kinh khủng lắm…
Các
em tôi thi nhau kêu vào cùng một buổi sáng. Mẹ bảo búp bê chết rồi và
chúng tôi cần phải chôn búp bê ở ngoài vườn. Chúng tôi chôn những con
búp bê xấu xí ấy, mặc dù tay chúng tôi cứng đờ vì lạnh khi chúng tôi đào
đất bằng cái thìa. Tôi đào bới qua loa và vùi mấy củ khoai tây xuống,
trong khi hai đứa em tôi thì lại:
- Tại sao chị không hát và cầu nguyện?
- Không chúng chỉ là mấy củ khoai tây thôi - tôi đáp giận dữ và co ro trong cái áo lạnh mỏng dính - Mà chị thì lạnh cóng cả rồi.
-
Bọn em sẽ mách mẹ - Chúng gào lên. Tôi không biết chúng có mách mẹ
không, nhưng nếu chúng có mách thì tôi cũng không thấy mẹ nói điều đó
với tôi bao giờ.
Vài tháng sau, mẹ tôi mất vì bệnh. Tôi và các em bị
gửi đến trại trẻ mồ côi. Tại đó, hai năm sau, tôi nhận được món quà Tết
là một con búp bê tóc vàng, môi hồng với bộ váy đẹp nhất mà tôi từng
thấy một con búp bê mặc. Tôi cố hết sức để yêu nó nhưng tôi không thể.
Tôi biết đó là loại búp bê mẹ sẽ mua cho chúng tôi nếu ngày đó mẹ có
tiền. Nhưng tôi cảm ơn Chúa vì ngày đó mẹ đã không có. Bởi vì, nếu mẹ
không làm những con búp bê khoai tây, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ
biết mẹ yêu chúng tôi đến mức nào…
đó, chúng tôi sống trong một ngôi nhà cũ kỹ và sơ sài. Tôi có hai anh
trai, hai em gái và một em trai. Trước Tết, cả ba chị em gái chúng tôi
đã quấy mẹ hàng tuần, xin được mua quà là búp bê. Sáng mùng một Tết, ba
chị em gái chạy vào phòng mẹ rất sớm:
- Chúc mừng năm mới! - Mẹ nói nhẹ nhàng để tránh đứa em bé đang ngủ phải tỉnh dậy.
- Chúc mừng năm mới! - Chúng tôi trèo lên giường mẹ. Mẹ bảo:
- Mẹ biết các con thích búp bê, và mẹ không có loại búp bê các con thích, nhưng mẹ làm cho các con mấy con búp bê đây.
Chúng
tôi nín thở ngồi nhìn mẹ xuống giường, đi ra phía tủ và lấy một cái
hộp. Mẹ lôi mấy thứ gì đó từ trong hộp ra. Lúc đầu, tôi không thể nhận
ra nó là cái gì, trừ việc nó mặc một cái váy kẻ đỏ và trắng, lại đội mũ
nữa. Mặt nó màu nâu, mắt là hai cái khuy và cái miệng cười được vẽ bằng
mực viết.
Hai đứa em tôi im lặng khi tôi kéo váy của con búp bê lên
và phát hiện ra nó toàn là khoai tây. Tất nhiên, nó khá xấu, nhưng tôi
biết mẹ đã phải cố gắng đến đâu để làm nó. Tôi không thật sự yêu búp bê
đó lắm, nhưng tôi thấy rất yêu mẹ.
Hai đứa em tôi vẫn còn nhỏ, chỉ 3
và 5 tuổi, thì cứ ngạc nhiên. Một đứa chạm tay vào mắt con búp bê, thế
là cái mắt đã rơi ra. Chúng thi nhau hỏi:
- Nó là cái gì thế mẹ?
- Làm sao mẹ đính khuy thành mắt nó được?
- Mẹ xin lỗi - Mẹ bắt đầu khóc và cố đính cái khuy lại chỗ cũ.
- Ơ mẹ không thích nó à?- Em gái bé của tôi hỏi.
Mẹ lau nước mắt và nói:
-
Giá như chúng là búp bê thật… Chúng tôi ôm mấy con búp bê ấy về phòng
và đặt chúng lên giường. Nhưng không may, chưa kịp hết Tết thì bọn búp
bê khoai tây ấy đã có vấn đề.
- Mẹ ơi! Có cái gì đó mọc lên ở mặt con búp bê của con. .
- Mẹ ơi! Con búp bê của con kinh khủng lắm…
Các
em tôi thi nhau kêu vào cùng một buổi sáng. Mẹ bảo búp bê chết rồi và
chúng tôi cần phải chôn búp bê ở ngoài vườn. Chúng tôi chôn những con
búp bê xấu xí ấy, mặc dù tay chúng tôi cứng đờ vì lạnh khi chúng tôi đào
đất bằng cái thìa. Tôi đào bới qua loa và vùi mấy củ khoai tây xuống,
trong khi hai đứa em tôi thì lại:
- Tại sao chị không hát và cầu nguyện?
- Không chúng chỉ là mấy củ khoai tây thôi - tôi đáp giận dữ và co ro trong cái áo lạnh mỏng dính - Mà chị thì lạnh cóng cả rồi.
-
Bọn em sẽ mách mẹ - Chúng gào lên. Tôi không biết chúng có mách mẹ
không, nhưng nếu chúng có mách thì tôi cũng không thấy mẹ nói điều đó
với tôi bao giờ.
Vài tháng sau, mẹ tôi mất vì bệnh. Tôi và các em bị
gửi đến trại trẻ mồ côi. Tại đó, hai năm sau, tôi nhận được món quà Tết
là một con búp bê tóc vàng, môi hồng với bộ váy đẹp nhất mà tôi từng
thấy một con búp bê mặc. Tôi cố hết sức để yêu nó nhưng tôi không thể.
Tôi biết đó là loại búp bê mẹ sẽ mua cho chúng tôi nếu ngày đó mẹ có
tiền. Nhưng tôi cảm ơn Chúa vì ngày đó mẹ đã không có. Bởi vì, nếu mẹ
không làm những con búp bê khoai tây, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ
biết mẹ yêu chúng tôi đến mức nào…