Thu Jul 12, 2012 1:03 am
Em
luôn thắc mắc bao giờ em sẽ gặp anh. Em luôn nói với mọi người rằng "em
là cô gái độc thân vui vẻ". Nhưng thật ra em sợ yêu, sợ bị tổn thương
hay vì em chưa thật sự có tình cảm với ai, em cũng không biết nữa. Nhìn
bạn bè em hạnh phúc trong tình yêu rồi chia tay, em rất hoang mang. Em
sợ rồi mình sẽ như họ, yêu rồi chia tay, vậy thì yêu làm gì? Có những
lúc em nghĩ như thế này sẽ tốt hơn, nhưng nhiều lúc em cảm thấy rất cô
đơn và buồn thật nhiều. Nhưng anh biết không, xung quanh em ai cũng có
những điều cần quan tâm, em biết dù em có nói ra thì cũng không ai quan
tâm. Bạn bè em luôn tâm sự với em khi họ buồn. Em vui vì mình là người
được bạn bè tin tưởng và chia sẻ tâm sự, nhưng đôi khi em lắng nghe tâm
sự của họ mà trong lòng em rất buồn và cô đơn.
Anh
biết không, trước giờ em chưa hề gọi là bắt đầu một tình yêu với ai,
nhưng em đã đau vì yêu một người, không biết đó có phải tình yêu không
nhưng nếu là thích một người thì chắc em không đau vậy đâu. Em cũng có
thích nhiều người, nhưng đó chỉ là thích thôi phải không anh? em coi họ
như cơn gió thoảng qua và quên họ rất dễ dàng. Duy nhất chỉ có người ấy,
em yêu người đó 3 năm cấp III (tạm thời gọi là vậy vì em không xác
định rõ được), cho đền gần cuối năm 12, em xác định rằng nếu em không
nói thì em sẽ hối hận, vì vậy em đã lấy hết can đảm để nhắn tin với
người ấy là em thích người ấy, trước đó đã có nhiều lần em đắn đo, soạn
tin xong rồi lại xóa, em suy nghĩ nhiều xem mình phải nói như thế nào,
nói ra sao? và rồi tin nhắn cũng đã được gửi đi, hồi âm lại không phải
là người ấy mà là cháu (học cùng khóa) của người đó mà cháu của người ấy
cũng biết em. Và rồi họ lại nghĩ bạn em nhắn tin chọc. Em lo sợ không
biết phải đối mặt với họ như thế nào nên em đã cho họ nghĩ rằng bạn em
chọc. Sau đó em ngồi trong lớp và lại nhắn tin lần nữa. Lần này em nói
cả tâm sự khi gặp họ em thấy ngại thế nào, và rồi tin nhắn không có hồi
âm. Có lẽ em đã nhắn tin đó 3 lần, em tưởng không còn học trên lớp thì
em không còn gặp người ấy nữa, nhưng không em lại gặp người đó trong lớp
học thêm. Và để không ngại khi gặp người đó, em đã nhắn tin nói với họ
đó chỉ là trò đùa và họ nói họ không để ý. Ngay sau hôm ấy, em biết tin
người ấy có người yêu là 1 bạn học cùng lớp học thêm với em (trước đó,
người ấy chắc cũng đã trải qua nhiều mối tình). Em buồn nhưng biết buồn
cũng không làm gì được. Em thầm trách sao lúc đó người ấy lại khiến em
để ý đến mình làm gì, để bây giờ em phải buồn và khóc vì người ta. Sau
đó em đậu cao đẳng và đã đi học, em được biết người ấy không đậu và nghỉ
ở nhà ôn sang năm thi lại.
Lâu
lâu em vẫn liên lạc với người ấy và nói chuyện bình thường và rồi thời
gian qua đi, em không nhắn tin nữa và người ấy cũng chẳng liên lạc, em
biết rằng em chẳng là gì, người ta không quan tâm đến em đâu. Em quyết
định từ bỏ, nhưng không được, em lại lấy một số lạ nhắn tin với người
đó, em chọn những bài hát tâm trạng của mình cùng với thông điệp lòng
băng giá gửi cho người ấy và người ấy cũng gửi lại cho em những bài hát
không biết có phải tâm trạng của người ấy không nữa. Em cũng động viên
người ấy để người ấy ôn thi tốt. Có lúc người ấy hỏi em là ai, nhưng em
không nói. Em tâm sự với người ấy chuyện em có hai người thích và không
biết làm vậy có đúng không. Một thời gian sau những tin nhắn gửi đi của
em không có hồi âm. Em đã nhắn tin nói sẽ không làm phiền người ấy nữa.
Từ đó em cắt đứt liên lạc với người ấy, một thời gian sau em biết tin
người ấy không đi học mà ở nhà thông qua đứa bạn. Em đã cố quên người
ấy, em đã khóc rất nhiều, và rồi người ấy chỉ còn là kỉ niệm trong trái
tim em sau 1 năm kể từ khi em đi học Đại học.
Cũng
có nhiều người ngỏ ý với em, nhưng em chỉ coi họ là bạn, không có tình
yêu nên em không thể đến với bất kì ai. Chắc mọi người nói em chảnh, em
kén chọn. Nhưng em không thể đến với người em không yêu, nếu làm vậy họ
sẽ đâu khổ và em cũng khó xử. Cũng có nhiều người em cho rằng họ không
có tình cảm với em, họ chỉ muốn có người yêu cho giống mọi người thôi.
Bây giờ em cảm thấy rất khó tin những lời một người con trai nói. Tổn
thương của em có lẽ đã làm trái tim em băng giá rồi anh à. Có lúc em sợ
mình có bị đồng bóng không mà sao ghét con trai đến vậy, nhưng lâu lâu
em vẫn còn rung động bởi một người con trai nào đó đủ để em biết mình
vẫn là một đứa con gái bình thường.
Bao giờ anh đến để em biết thế
nào là yêu? Em vẫn đang chờ ngày anh đến. Bạn bè em nói sao em không đi
tìm tình yêu, nhưng em nói rằng: Cái gì đến sẽ đến. Điều đó có phải
không anh? đôi lúc em sợ khi dính vào chuyện tình cảm em sẽ không học
được, nhưng em lại rất muốn yêu và được yêu. Em có quá tham lam không
anh? Bao giờ anh sẽ đến? Em vẫn đang chờ anh, hãy đến đúng lúc anh nhé!
luôn thắc mắc bao giờ em sẽ gặp anh. Em luôn nói với mọi người rằng "em
là cô gái độc thân vui vẻ". Nhưng thật ra em sợ yêu, sợ bị tổn thương
hay vì em chưa thật sự có tình cảm với ai, em cũng không biết nữa. Nhìn
bạn bè em hạnh phúc trong tình yêu rồi chia tay, em rất hoang mang. Em
sợ rồi mình sẽ như họ, yêu rồi chia tay, vậy thì yêu làm gì? Có những
lúc em nghĩ như thế này sẽ tốt hơn, nhưng nhiều lúc em cảm thấy rất cô
đơn và buồn thật nhiều. Nhưng anh biết không, xung quanh em ai cũng có
những điều cần quan tâm, em biết dù em có nói ra thì cũng không ai quan
tâm. Bạn bè em luôn tâm sự với em khi họ buồn. Em vui vì mình là người
được bạn bè tin tưởng và chia sẻ tâm sự, nhưng đôi khi em lắng nghe tâm
sự của họ mà trong lòng em rất buồn và cô đơn.
Anh
biết không, trước giờ em chưa hề gọi là bắt đầu một tình yêu với ai,
nhưng em đã đau vì yêu một người, không biết đó có phải tình yêu không
nhưng nếu là thích một người thì chắc em không đau vậy đâu. Em cũng có
thích nhiều người, nhưng đó chỉ là thích thôi phải không anh? em coi họ
như cơn gió thoảng qua và quên họ rất dễ dàng. Duy nhất chỉ có người ấy,
em yêu người đó 3 năm cấp III (tạm thời gọi là vậy vì em không xác
định rõ được), cho đền gần cuối năm 12, em xác định rằng nếu em không
nói thì em sẽ hối hận, vì vậy em đã lấy hết can đảm để nhắn tin với
người ấy là em thích người ấy, trước đó đã có nhiều lần em đắn đo, soạn
tin xong rồi lại xóa, em suy nghĩ nhiều xem mình phải nói như thế nào,
nói ra sao? và rồi tin nhắn cũng đã được gửi đi, hồi âm lại không phải
là người ấy mà là cháu (học cùng khóa) của người đó mà cháu của người ấy
cũng biết em. Và rồi họ lại nghĩ bạn em nhắn tin chọc. Em lo sợ không
biết phải đối mặt với họ như thế nào nên em đã cho họ nghĩ rằng bạn em
chọc. Sau đó em ngồi trong lớp và lại nhắn tin lần nữa. Lần này em nói
cả tâm sự khi gặp họ em thấy ngại thế nào, và rồi tin nhắn không có hồi
âm. Có lẽ em đã nhắn tin đó 3 lần, em tưởng không còn học trên lớp thì
em không còn gặp người ấy nữa, nhưng không em lại gặp người đó trong lớp
học thêm. Và để không ngại khi gặp người đó, em đã nhắn tin nói với họ
đó chỉ là trò đùa và họ nói họ không để ý. Ngay sau hôm ấy, em biết tin
người ấy có người yêu là 1 bạn học cùng lớp học thêm với em (trước đó,
người ấy chắc cũng đã trải qua nhiều mối tình). Em buồn nhưng biết buồn
cũng không làm gì được. Em thầm trách sao lúc đó người ấy lại khiến em
để ý đến mình làm gì, để bây giờ em phải buồn và khóc vì người ta. Sau
đó em đậu cao đẳng và đã đi học, em được biết người ấy không đậu và nghỉ
ở nhà ôn sang năm thi lại.
Lâu
lâu em vẫn liên lạc với người ấy và nói chuyện bình thường và rồi thời
gian qua đi, em không nhắn tin nữa và người ấy cũng chẳng liên lạc, em
biết rằng em chẳng là gì, người ta không quan tâm đến em đâu. Em quyết
định từ bỏ, nhưng không được, em lại lấy một số lạ nhắn tin với người
đó, em chọn những bài hát tâm trạng của mình cùng với thông điệp lòng
băng giá gửi cho người ấy và người ấy cũng gửi lại cho em những bài hát
không biết có phải tâm trạng của người ấy không nữa. Em cũng động viên
người ấy để người ấy ôn thi tốt. Có lúc người ấy hỏi em là ai, nhưng em
không nói. Em tâm sự với người ấy chuyện em có hai người thích và không
biết làm vậy có đúng không. Một thời gian sau những tin nhắn gửi đi của
em không có hồi âm. Em đã nhắn tin nói sẽ không làm phiền người ấy nữa.
Từ đó em cắt đứt liên lạc với người ấy, một thời gian sau em biết tin
người ấy không đi học mà ở nhà thông qua đứa bạn. Em đã cố quên người
ấy, em đã khóc rất nhiều, và rồi người ấy chỉ còn là kỉ niệm trong trái
tim em sau 1 năm kể từ khi em đi học Đại học.
Cũng
có nhiều người ngỏ ý với em, nhưng em chỉ coi họ là bạn, không có tình
yêu nên em không thể đến với bất kì ai. Chắc mọi người nói em chảnh, em
kén chọn. Nhưng em không thể đến với người em không yêu, nếu làm vậy họ
sẽ đâu khổ và em cũng khó xử. Cũng có nhiều người em cho rằng họ không
có tình cảm với em, họ chỉ muốn có người yêu cho giống mọi người thôi.
Bây giờ em cảm thấy rất khó tin những lời một người con trai nói. Tổn
thương của em có lẽ đã làm trái tim em băng giá rồi anh à. Có lúc em sợ
mình có bị đồng bóng không mà sao ghét con trai đến vậy, nhưng lâu lâu
em vẫn còn rung động bởi một người con trai nào đó đủ để em biết mình
vẫn là một đứa con gái bình thường.
Bao giờ anh đến để em biết thế
nào là yêu? Em vẫn đang chờ ngày anh đến. Bạn bè em nói sao em không đi
tìm tình yêu, nhưng em nói rằng: Cái gì đến sẽ đến. Điều đó có phải
không anh? đôi lúc em sợ khi dính vào chuyện tình cảm em sẽ không học
được, nhưng em lại rất muốn yêu và được yêu. Em có quá tham lam không
anh? Bao giờ anh sẽ đến? Em vẫn đang chờ anh, hãy đến đúng lúc anh nhé!