Sun Jul 15, 2012 9:57 am
Cuộc sống bộn bề, tấp nập... nhưng vẫn luôn có những khoảng lặng.
Giữa những khoảng lặng, Ta thấy mình cô đơn, Ta một mình và bước chân ta chùn lại.
Giữa những khoảng lặng, Ta thênh thang giữa cuộc đời... thấy sao cuộc
đời này rộng lớn quá. Chỉ một mình ta có đủ sức để đi hết? Ai đó nói,
hạnh phúc không phải là một đích đến mà là một cuộc hành trình. Nhưng Ta
có còn đủ sức để tiếp tục cuộc Hành trình mang tên Hạnh phúc ấy...
Giữa những khoảng lặng... như trưa nay ở công ty, như đêm về ở xóm
trọ... ta một mình ngồi lặng, lạch cạch, lạch cạch những dòng suy nghĩ
riêng ta. Đôi lúc ta thấy thèm một sự sẻ chia, thèm một tâm hồn đồng
điệu, thèm sự cảm thông, thấu hiểu từ ai đó, từ một trái tim chân thành
nhất.
Giữa những khoảng lặng... ta nhận ra ta... còn thiếu sót rất nhiều, còn
chưa đủ mạnh mẽ... ta nhận ra ta còn yếu đuối quá. Ta chẳng mạnh mẽ như
ta đã tưởng hoặc giả như ta cố tạo cho mình mạnh mẽ như thế, như bây
giờ. Dường như ta đang đánh mất mình trong cái xô bồ, trong tất bật
trong dòng chảy vô tận và không đích đến.
Giữa những khoảng lặng... ta lại thoáng
nhìn về quá khứ. Những việc ta đã làm, những người ta đã gặp, những
thành công ta đạt được, những khổ đau ta đã nếm trải. Chỉ một thoáng
nhìn lại ta thấy mình đã Sống và đang Sống. Tự mình lại bảo mình phải
tiếp tục Sống... như thế... như Ta....
Giữa những khoảng lặng... ta trải lòng mình trên trang giấy... miên man
trong những dòng chữ. Ta viết chỉ để cho ta thôi, để tâm hồn bớt khô
cạn, bớt héo úa... để giữ mãi những con chữ thay lời chia sẻ, để tâm hồn
cứ mãi gọi những khát khao... Viết đôi khi thật hơn những điều mình
nói.
Giữa những khoảng lặng... ta ngăn cho mình không khóc... như trước kia,
như bây giờ. Lâu lắm rồi, ta không khóc. Vì nước mắt cứ đong đầy khóe
mi, nhưng chẳng thế rơi. Ta ghét vị mặn của nước mắt. Ta ghét phải tự
mình lau khô. Ta ghét Ta khi khóc, xấu xí, nguệch ngoạc vô cùng.
Giữa những khoảng lặng.... ta muốn hét thật to, muốn đi thật xa. Ta muốn
kêu lên rằng "Cuộc sống ơi, ta mệt mỏi quá. Ta đang bế tăc...". Xin lỗi
nhé, có một phần trong Ta muốn trốn chạy, nhưng phần khác lớn hơn lại
giữ ta lại.... Nhiều lúc ta tự hỏi mình : "Ta là ai? Ta phải làm gì? Tại
sao? Như thế nào?..." Ta cứ băn khoăn trăn trở mãi, đến mức tự dằn vặt
mình.
Giữa những khoảng lặng Ta đặt dấu ba chấm "..." cho tất cả.... cho một
phút yếu lòng, cho ai đó muốn đào sâu tìm tỏi sau dấu "...", cho nước
mắt đọng lại.... cho câu trả lời còn bỏ ngỏ và cho tương lai sắp mở ra.
Ta sẽ không đặt dấu hỏi "?" cho cuộc sống nữa... sẽ chỉ đặt dấu "..."
thôi. Vì Ta sẽ còn tiếp tục phải viết tiếp đằng sau nó. Đó là Tương lai
và ta một lần nữa lại tự dặn mình "Cố gắng".
Giữa những khoảng lặng, Ta thấy mình cô đơn, Ta một mình và bước chân ta chùn lại.
Giữa những khoảng lặng, Ta thênh thang giữa cuộc đời... thấy sao cuộc
đời này rộng lớn quá. Chỉ một mình ta có đủ sức để đi hết? Ai đó nói,
hạnh phúc không phải là một đích đến mà là một cuộc hành trình. Nhưng Ta
có còn đủ sức để tiếp tục cuộc Hành trình mang tên Hạnh phúc ấy...
Giữa những khoảng lặng... như trưa nay ở công ty, như đêm về ở xóm
trọ... ta một mình ngồi lặng, lạch cạch, lạch cạch những dòng suy nghĩ
riêng ta. Đôi lúc ta thấy thèm một sự sẻ chia, thèm một tâm hồn đồng
điệu, thèm sự cảm thông, thấu hiểu từ ai đó, từ một trái tim chân thành
nhất.
Giữa những khoảng lặng... ta nhận ra ta... còn thiếu sót rất nhiều, còn
chưa đủ mạnh mẽ... ta nhận ra ta còn yếu đuối quá. Ta chẳng mạnh mẽ như
ta đã tưởng hoặc giả như ta cố tạo cho mình mạnh mẽ như thế, như bây
giờ. Dường như ta đang đánh mất mình trong cái xô bồ, trong tất bật
trong dòng chảy vô tận và không đích đến.
Giữa những khoảng lặng... ta lại thoáng
nhìn về quá khứ. Những việc ta đã làm, những người ta đã gặp, những
thành công ta đạt được, những khổ đau ta đã nếm trải. Chỉ một thoáng
nhìn lại ta thấy mình đã Sống và đang Sống. Tự mình lại bảo mình phải
tiếp tục Sống... như thế... như Ta....
Giữa những khoảng lặng... ta trải lòng mình trên trang giấy... miên man
trong những dòng chữ. Ta viết chỉ để cho ta thôi, để tâm hồn bớt khô
cạn, bớt héo úa... để giữ mãi những con chữ thay lời chia sẻ, để tâm hồn
cứ mãi gọi những khát khao... Viết đôi khi thật hơn những điều mình
nói.
Giữa những khoảng lặng... ta ngăn cho mình không khóc... như trước kia,
như bây giờ. Lâu lắm rồi, ta không khóc. Vì nước mắt cứ đong đầy khóe
mi, nhưng chẳng thế rơi. Ta ghét vị mặn của nước mắt. Ta ghét phải tự
mình lau khô. Ta ghét Ta khi khóc, xấu xí, nguệch ngoạc vô cùng.
Giữa những khoảng lặng.... ta muốn hét thật to, muốn đi thật xa. Ta muốn
kêu lên rằng "Cuộc sống ơi, ta mệt mỏi quá. Ta đang bế tăc...". Xin lỗi
nhé, có một phần trong Ta muốn trốn chạy, nhưng phần khác lớn hơn lại
giữ ta lại.... Nhiều lúc ta tự hỏi mình : "Ta là ai? Ta phải làm gì? Tại
sao? Như thế nào?..." Ta cứ băn khoăn trăn trở mãi, đến mức tự dằn vặt
mình.
Giữa những khoảng lặng Ta đặt dấu ba chấm "..." cho tất cả.... cho một
phút yếu lòng, cho ai đó muốn đào sâu tìm tỏi sau dấu "...", cho nước
mắt đọng lại.... cho câu trả lời còn bỏ ngỏ và cho tương lai sắp mở ra.
Ta sẽ không đặt dấu hỏi "?" cho cuộc sống nữa... sẽ chỉ đặt dấu "..."
thôi. Vì Ta sẽ còn tiếp tục phải viết tiếp đằng sau nó. Đó là Tương lai
và ta một lần nữa lại tự dặn mình "Cố gắng".