1 Đêm…
Sat Jun 23, 2012 10:22 pm
Đêm và tàn tích của những vết thương ủ bệnh lâu ngày, chợt sưng tấy và nhức nhối trong ngày gió về.
Đêm
tiếng guốc gõ nhịp nhàng trên đường khuya, có ai đó ngẩng cao đầu, kiêu
hãnh bước đi mấy lọn tóc lơ phơ trong gió, cái khăn mỏng phất phơ trong
làn mưa phùn, cái dáng nhoè mờ, xiêu vẹo đổ trên mặt đường,
Đêm đứng chơ vơ đợi dòng xe qua ,rồi lẻ bước, quay mặt lại cũng có người như ta…một mình!
Tiếng
đoàn tàu khuya hút gió về miền xa thẳm, khuấy động trong long những
miền đất lạ, những cuộc chia ly… chợt muốn vẫy tay chào một ai đó đang
ngồi bên cửa sổ ưu tư, nhưng có lẽ mình đã vô tư một cách thừa thãi...
Đêm
về, thành phố lên đèn, tiếng rao chỉ còn thưa thớt ,thanh âm yếu ớt
dần. Vỉa hè trơlại một bà cụ nằm bên hiên của cửa hàng lớn, thu lu trong
một góc tối, manh áo mỏng tang gần như bị những làn gió quất , bàn tay
già nua che lấy khuôn mặt …Im ắng! Giấc ngủ có được bình yên! Không gia
đình, ta có làm được gì hơn… nói ra mà chẳng làm được gì có đôi khi cũng
thấy ngượng mồm và sáo rỗng …
Đêm về , chợt nhớ ra thằng bạn biết đâu bất ngờ lại gặp nhau trên một
chuyến xe bus. Nợ nó một sự quan tâm đến một người đồng hương , nợ nó
sự giúp đỡ khi khốn khó mà ngày xưa nó thường hay cho vay tiền. Nợ nó cả
một lời khuyên về con đường nó đi sẽ có ánh sáng. Thương nó đơn độc,
thiếu sự quan tâm của gia đình. Thương nó lầm lạc trong suy nghĩ, tuột
mât những gì đang có, chạy theo ảo vọng. Nhưng biết làm được gì cho nó?!
Đêm
về, mọi việc dường như đã được giải quyết hết. Những áp lực rồi cũng
dần tan và luôn là một tất yếu ngẫu nhiên. Cơn bão qua trời lại sáng,
được và mất trong cuộc sống này dường như là một thứ không rõ ràng. Điều
quan trọng là xốc lại tinh thần và chiến đấu tiếp. Vâng , có lúc ta
cũng thấy mình to tát lắm, ghê gớm lắm nhưng cũng thấy mình chưa biết vì
ai cả, chỉ để người khác nghĩ cho mình. Ta chẳng thể cố chấp giữ cho
riêng mình một cái gì đó mà ta không phù hợp hay chẳng xứng đáng . Quay mặt lại, ấm áp lắm những lời động viên, những sự chỉ bảo tận tình, ta muốn nỗ lực bước tiếp…
Đêm
về, chợt thấy mình lớn hơn một chút. Không còn nhỏ những giọt nước mắt
thừa thãi hay cảm thấy nhói đau vì những gì vu vơ. Những niềm đau vô
nghĩa đã qua rồi, chỉ còn mỉm cười chua chát trước mọi việc . Bình
thường thôi ! Hoá ra cái trí tưởng tượng ngoài việc làm cho ta có khả
năng sáng tạo và nhiều ý tưởng, nó giày vò ta hơi nhiều đấy . Dù mạnh mẽ
thê nào ta cũng chỉ là cô bé 20 tuổi cần chút yếu mềm vừa đủ để thấy
cần được chở che để thấy không bị chai lì cảm xúc .
Đã
có lúc muốn van nài kí ức hãy ngủ yên, đã có lúc tưởng chừng tất cả thế
giới này bình lặng, nhưng một hai giọt cảm xúc vẫn bứt tung cái mặt hồ
ấy chút xao động thôi! Hãy để lý trí dẫn đường. Những ai đó rồi cũng sẽ
hạnh phúc vui vẻ bên một ai đó, chỉ có ta một mình. Thương lấy mình đi
cô gái ạ, đừng vẩn vơ làm
gì, gói kí ức trong tủ kính, cộp mác niêm phong!
Đêm
về, nghĩ về một sự chia ly sắp hiện hữu …lại là một sự thay đổi trong
cuộc sống cá nhân. Tình yêu thương mà chị dành cho em trong những tháng
ngày qua làm cho em thấy được cái gọi là hơi ấm tình người nhưng
chị cũng phải đi vì cuộc sống riêng và hạnh phúc. Chútn hơi ấm mong
manh cuối cùng em sẽ trân trọng và nâng niu dù chỉ là… một thoáng. Định nghĩa về sự bỏ rơi? Định nghĩa về sự cô đơn?
Tại sao cứ phải xé toạc những nỗi đau trong quá khứ? Những
người cứ cảm thấy cô đơn như mình là những người ích kỷ nhất thể gian.
Tại sao thay vì chờ đợi, ta không chủ động quan tâm đến mọi người, có
thể sẽ nhận lại hờ hững , nhận lại vô tình nhưng trên hết ta đã chẳng
phải tiếc nuối. Một chút nghĩ về mình thôi , cũng có thể khiến người khác bị ảnh hưởng đấy. Tại
sao ta không học cách trân trọng và hêt lòng với những người xung
quanh. Ta cứ mãi bảo thủ đi theo cái cầu và cái muốn của riêng mình Ta
sẽ bớt yêu mình đi…Đứa bé 10 tuổi đầu bị đánh hội đồng về tinh thần, bị
lạc lõng, bị xua đuổi thì có bị cách xa, bị hờ hững, bị vô tình thêm
hàng ngàn lần nữa cũng chẳng thể khiến nó chết được và gục ngã . “Tránh
sao được chiều đi qua mặt trời, tránh sao được người đi qua cuộc đời”…
Đêm
về nghe tiếng gió thổi vấn vít đám cỏ dại ngoài kia chợt thấymình là
một loài cỏ hoang sơ, đồng nội loài cỏ tươi tốt, mọc lang chịu nắng mưa,
giông tố, bão bùng. Có ai lại đem so sánh cỏ với thuỷ tiên – một thứ
cây sang trọng, quý phái được bao bọc và tỉa gọt cẩn thận.
Là
cỏ đấy, mềm yếu bị chà đạp nhưng dai dẳng, cỏ biết làm vướng víu chân
người khác, cỏ sắc lẹm có thể vô tình làm đau… Lẽ sống của cỏ: dẫu úa
tàn gẫy rụng cũng là để cỏ khác sinh sôi tươi tốt hơn, mặc tháng năm
hương sắc chẳng tàn phai.
Đêm về muốn làm một cơn gió ngao du, len lỏi vào tiềm thức và giấc mộng của con người. Cơn gió thổi từ vườn địa đàng mang đến niềm tin trong cuôc sống!
Đêm
tiếng guốc gõ nhịp nhàng trên đường khuya, có ai đó ngẩng cao đầu, kiêu
hãnh bước đi mấy lọn tóc lơ phơ trong gió, cái khăn mỏng phất phơ trong
làn mưa phùn, cái dáng nhoè mờ, xiêu vẹo đổ trên mặt đường,
Đêm đứng chơ vơ đợi dòng xe qua ,rồi lẻ bước, quay mặt lại cũng có người như ta…một mình!
Tiếng
đoàn tàu khuya hút gió về miền xa thẳm, khuấy động trong long những
miền đất lạ, những cuộc chia ly… chợt muốn vẫy tay chào một ai đó đang
ngồi bên cửa sổ ưu tư, nhưng có lẽ mình đã vô tư một cách thừa thãi...
Đêm
về, thành phố lên đèn, tiếng rao chỉ còn thưa thớt ,thanh âm yếu ớt
dần. Vỉa hè trơlại một bà cụ nằm bên hiên của cửa hàng lớn, thu lu trong
một góc tối, manh áo mỏng tang gần như bị những làn gió quất , bàn tay
già nua che lấy khuôn mặt …Im ắng! Giấc ngủ có được bình yên! Không gia
đình, ta có làm được gì hơn… nói ra mà chẳng làm được gì có đôi khi cũng
thấy ngượng mồm và sáo rỗng …
Đêm về , chợt nhớ ra thằng bạn biết đâu bất ngờ lại gặp nhau trên một
chuyến xe bus. Nợ nó một sự quan tâm đến một người đồng hương , nợ nó
sự giúp đỡ khi khốn khó mà ngày xưa nó thường hay cho vay tiền. Nợ nó cả
một lời khuyên về con đường nó đi sẽ có ánh sáng. Thương nó đơn độc,
thiếu sự quan tâm của gia đình. Thương nó lầm lạc trong suy nghĩ, tuột
mât những gì đang có, chạy theo ảo vọng. Nhưng biết làm được gì cho nó?!
Đêm
về, mọi việc dường như đã được giải quyết hết. Những áp lực rồi cũng
dần tan và luôn là một tất yếu ngẫu nhiên. Cơn bão qua trời lại sáng,
được và mất trong cuộc sống này dường như là một thứ không rõ ràng. Điều
quan trọng là xốc lại tinh thần và chiến đấu tiếp. Vâng , có lúc ta
cũng thấy mình to tát lắm, ghê gớm lắm nhưng cũng thấy mình chưa biết vì
ai cả, chỉ để người khác nghĩ cho mình. Ta chẳng thể cố chấp giữ cho
riêng mình một cái gì đó mà ta không phù hợp hay chẳng xứng đáng . Quay mặt lại, ấm áp lắm những lời động viên, những sự chỉ bảo tận tình, ta muốn nỗ lực bước tiếp…
Đêm
về, chợt thấy mình lớn hơn một chút. Không còn nhỏ những giọt nước mắt
thừa thãi hay cảm thấy nhói đau vì những gì vu vơ. Những niềm đau vô
nghĩa đã qua rồi, chỉ còn mỉm cười chua chát trước mọi việc . Bình
thường thôi ! Hoá ra cái trí tưởng tượng ngoài việc làm cho ta có khả
năng sáng tạo và nhiều ý tưởng, nó giày vò ta hơi nhiều đấy . Dù mạnh mẽ
thê nào ta cũng chỉ là cô bé 20 tuổi cần chút yếu mềm vừa đủ để thấy
cần được chở che để thấy không bị chai lì cảm xúc .
Đã
có lúc muốn van nài kí ức hãy ngủ yên, đã có lúc tưởng chừng tất cả thế
giới này bình lặng, nhưng một hai giọt cảm xúc vẫn bứt tung cái mặt hồ
ấy chút xao động thôi! Hãy để lý trí dẫn đường. Những ai đó rồi cũng sẽ
hạnh phúc vui vẻ bên một ai đó, chỉ có ta một mình. Thương lấy mình đi
cô gái ạ, đừng vẩn vơ làm
gì, gói kí ức trong tủ kính, cộp mác niêm phong!
Đêm
về, nghĩ về một sự chia ly sắp hiện hữu …lại là một sự thay đổi trong
cuộc sống cá nhân. Tình yêu thương mà chị dành cho em trong những tháng
ngày qua làm cho em thấy được cái gọi là hơi ấm tình người nhưng
chị cũng phải đi vì cuộc sống riêng và hạnh phúc. Chútn hơi ấm mong
manh cuối cùng em sẽ trân trọng và nâng niu dù chỉ là… một thoáng. Định nghĩa về sự bỏ rơi? Định nghĩa về sự cô đơn?
Tại sao cứ phải xé toạc những nỗi đau trong quá khứ? Những
người cứ cảm thấy cô đơn như mình là những người ích kỷ nhất thể gian.
Tại sao thay vì chờ đợi, ta không chủ động quan tâm đến mọi người, có
thể sẽ nhận lại hờ hững , nhận lại vô tình nhưng trên hết ta đã chẳng
phải tiếc nuối. Một chút nghĩ về mình thôi , cũng có thể khiến người khác bị ảnh hưởng đấy. Tại
sao ta không học cách trân trọng và hêt lòng với những người xung
quanh. Ta cứ mãi bảo thủ đi theo cái cầu và cái muốn của riêng mình Ta
sẽ bớt yêu mình đi…Đứa bé 10 tuổi đầu bị đánh hội đồng về tinh thần, bị
lạc lõng, bị xua đuổi thì có bị cách xa, bị hờ hững, bị vô tình thêm
hàng ngàn lần nữa cũng chẳng thể khiến nó chết được và gục ngã . “Tránh
sao được chiều đi qua mặt trời, tránh sao được người đi qua cuộc đời”…
Đêm
về nghe tiếng gió thổi vấn vít đám cỏ dại ngoài kia chợt thấymình là
một loài cỏ hoang sơ, đồng nội loài cỏ tươi tốt, mọc lang chịu nắng mưa,
giông tố, bão bùng. Có ai lại đem so sánh cỏ với thuỷ tiên – một thứ
cây sang trọng, quý phái được bao bọc và tỉa gọt cẩn thận.
Là
cỏ đấy, mềm yếu bị chà đạp nhưng dai dẳng, cỏ biết làm vướng víu chân
người khác, cỏ sắc lẹm có thể vô tình làm đau… Lẽ sống của cỏ: dẫu úa
tàn gẫy rụng cũng là để cỏ khác sinh sôi tươi tốt hơn, mặc tháng năm
hương sắc chẳng tàn phai.
Đêm về muốn làm một cơn gió ngao du, len lỏi vào tiềm thức và giấc mộng của con người. Cơn gió thổi từ vườn địa đàng mang đến niềm tin trong cuôc sống!
Message reputation : 100% (1 vote)